![]() Tôi ngồi uống cafe bên bờ sông Đồng Nai, nhìn màn mưa mờ mịt trên sông, tưởng nhớ lại một ngày nào đó Nguyễn Tất Nhiên cũng ngồi như thế này và ngân nga: thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá thà như giọt mưa khô trên tượng đá có còn hơn không Có lẽ anh cũng như tôi bây giờ, trầm ngâm nhìn sang bên kia sông, tưởng tượng ra hư ảo một bóng hình Người từ trăm năm Về qua sông rộng Ta ngoắc mòn tay Ta ngoắc mòn tay Chỉ thấy sông lồng lộng Chỉ thấy sông chập chùng Tôi khẽ đưa tay lên để ngoắc ai đó trong chốn mịt mùng, để rồi ngậm ngùi Người từ trăm năm Về như dao nhọn Dao vết ngọt đâm Ta chết trầm ngâm Tôi bâng khuâng chìm vào suy tư bên dòng sông. Bỗng có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi nhắm mắt, tự hỏi: Ai đây? Ai đây? Người từ trăm năm về qua sông rộng đây chăng? Một bàn tay khua trước mặt tôi. Ai đây? Ta ngoắc mòn tay hay Người từ trăm năm về như dao nhọn? Tôi mở mắt ra. Một thằng nhóc đen thui thui đang dí một xấp vé số vô mặt tôi:
Thằng bé vẫn lẽo đẽo bên tôi, không chịu đi, miệng lãi nhãi:
|
Cảm nhận >